Thursday, February 26, 2015


Hãm Mình

Có lẽ thời nay không ai muốn nghe từ "hãm mình". Có nghe, tưởng chữ quốc ngữ cổ đại. Nếu có nghe giải thích, càng không muốn nghe. Mà nếu có hiểu cũng không muốn làm theo. Kể cả người có đạo, nghe nói, muốn văn minh, tiến bộ hơn người, cho rằng chắc từ "Nhà đạo".

Thật ra, chẳng khác chơi chữ mà thôi.Ví dụ, cũng người ấy, hôm qua xấu xí, hôm nay đi "tút" (touche) về đẹp hơn.Hoặc bảng hiệu quán xá phải phải vẽ bảng chữ, sắp xếp thế nào cho giống Tây như: MAITANGCO (Công ty mai táng), HOVILO (Hột vịt lộn), HOVILA (Hột vịt lạt)...

Monday, February 23, 2015

Chú dê đặc biệt khiến Hoàng tử Anh phải cúi chào

Trước hàng nghìn cô gái đang chào đón nồng nhiệt tại một sự kiện, Hoàng tử Anh bước tới và cúi chào một chú dê cấp bậc chuẩn hạ sĩ trong quân đội hoàng gia ở xứ Wales.

Hoàng tử Harry chào chú dê Shenkin thuộc quân đội hoàng gia xứ Wales trong một sự kiện tháng 6/2014. Ảnh: Daily Mail
Hoàng tử Harry chào chú dê Shenkin thuộc quân đội hoàng gia xứ Wales trong một sự kiện tháng 6/2014. Ảnh: Daily Mail

Thursday, February 12, 2015

Từ nể vợ đến sợ vợ
Báo Phụ Nữ Thứ Hai, số 111, ra ngày 8.11.2010, có đăng một mẩu chuyện như sau:
Trong buổi tuyên dương gia đình hạnh phúc, người ta hỏi một ông cụ 71 tuổi, nhân vật được tuyên dương:
- Xin bác cho biết làm thế nào bác giữ được hạnh phúc suốt 50 năm chung sống?
Ông cụ móm mén, đầy vẻ hài hước:
- Vợ chồng chúng tôi có một nguyên tắc: Cái gì quan trọng thì tôi quyết định, còn cái gì không quan trọng thì vợ tôi quyết định.
- Thế những vấn đề gì được xem là quan trọng ạ?
- Thú thật là…vấn đề đó do vợ tôi quyết định, nên suốt 50 năm qua, chúng tôi chưa gặp vấn đề quan trọng nào cả.
Và tác giả bài viết đã kết luận:
- Nếu phỏng vấn bất kỳ người chồng nào có “thâm niên” cơm lành, canh ngọt với vợ, chắc chắn bạn sẽ được nghe nói đến một điều kiện quan trọng nhất: Nhường vợ. Cánh đờn ông chẳng thường nói đùa với nhau “Nhất vợ nhì trời” đó sao?

Lại có chuyện khác rằng:
Có một anh nọ xưa nay rất là sợ vợ. Vợ quát tháo thế nào, anh ta cũng ngậm miệng, không dám cãi một lời. Anh ta đi đánh bạc, mãi xẩm tối mới về. Thổi cơm ăn xong, chị vợ ngồi chờ chồng mỏi mắt. Chị ta tức lắm. Khi anh chồng vừa mới ló mặt vào ngõ, chị ta đã chạy ra túm áo ngực, lôi vào nhà, gầm rít. Anh ta vừa gỡ tay vợ túm ngực, vừa kêu xin:
- Bỏ tôi ra! Tôi xin bu nó!
Chị vợ được thể, càng làm già, túm luôn tóc, ấn đầu anh ta xuống. Anh ta liền vung tay gạt ngã chị vợ, tát cho luôn chị vợ mấy cái, rồi trợn mắt, quát:
- Người ta đã sợ thì để cho người ta sợ chứ!

Friday, February 6, 2015

IM LẶNG: một nghệ thuật sống
  
Im lặng là vàng. Có thực sự vậy không? Có những khi cần phải nói, thậm chí là nói nhiều, để khả dĩ mang lại lợi ích cho người khác, để giải hoà, để hoà hợp và cảm thông, hoặc để bảo vệ chân lý.

Tuy nhiên, có đôi khi lại cần im lặng, lúc đó sự im lặng có giá trị hơn nhiều. Và lúc này chính sự im lặng lại “nói” nhiều hơn. Đó là đặc ngữ của sự im lặng, một loại văn hoá kỳ diệu, nhưng không dễ thực hiện.

IMG_4833.JPG

WORLD WORLD