Một con đại bàng khuyên một người phụ nữ cách tốt nhất để nuôi dạy con cái.
"Ngươi ổn chứ, người mẹ loài người?" – đại bàng hỏi.
Người phụ nữ, ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào nó.
"Ta lo lắm. Con ta sắp chào đời, và trong lòng ta đầy
hoài nghi. Ta muốn cho con những điều tốt đẹp nhất, muốn cuộc đời con thật dễ
dàng và hạnh phúc. Nhưng làm sao ta biết mình đang nuôi dạy con đúng
cách?"
Đại bàng quan sát người phụ nữ và đậu xuống gần cô.
"Nuôi dạy một đứa trẻ không hề dễ dàng. Nó không phải
là việc làm cho mọi thứ trở nên thoải mái. Thật ra, điều đó hoàn toàn ngược lại.
Khi con non của ta ra đời, tổ đầy lông vũ và cỏ mềm – một nơi chúng có thể nghỉ
ngơi, cảm thấy an toàn. Nhưng khi đến lúc chúng phải học cách tự lập, ta lấy hết
mọi thứ ấy đi. Ta chỉ để lại những cái gai."
Người phụ nữ nhíu mày, khó hiểu.
"Gai ư? Sao lại làm mọi chuyện khó khăn như thế?"
Đại bàng nhìn cô một cách nghiêm túc.
"Bởi vì gai mang lại cảm giác khó chịu. Và cảm giác khó
chịu ấy là cần thiết. Chúng không thể cứ ngồi mãi đó, chờ mọi thứ được dọn sẵn.
Những cái gai buộc chúng phải rời đi, phải tìm nơi tốt hơn, phải lớn lên. Sự
thoải mái không dạy cho chúng điều gì cả."
Người phụ nữ ngẫm nghĩ lời đại bàng, nhưng vẫn còn hoài
nghi.
"Vậy khi chúng rơi xuống thì sao?" – cô hỏi, tò
mò.
Đại bàng đáp:
"Ta ném chúng vào không trung. Lúc đầu, chúng rơi vì
gió mạnh, vì chúng chưa đủ sức, nhưng ta đỡ lấy. Ta nâng chúng bằng móng vuốt rồi
lại ném lên một lần nữa. Cứ như vậy, cho đến khi chúng học được cách tự bay. Và
ngươi biết ta làm gì tiếp theo không? Ta để mặc chúng. Ta không giúp nữa."
Người phụ nữ tròn xoe mắt, vẫn chưa hoàn toàn hiểu.
"Ta không nuôi dưỡng sự phụ thuộc," – đại bàng tiếp
tục. "Con ta phải học cách bay, phải học cách mạnh mẽ bằng chính đôi cánh
của mình. Cuộc đời không phải là một cái tổ mềm mại, an toàn mãi mãi. Nếu ta bảo
bọc mãi, giữ chúng trong tổ suốt đời, ta chẳng dạy được gì cả. Chúng phải tự
tìm con đường của mình – và ta biết, chúng sẽ làm được."
Người phụ nữ nhìn đại bàng, hít một hơi sâu.
"Vậy… ta nên để con mình chịu đựng một chút?" – cô
hỏi, có phần lo lắng.
Đại bàng gật đầu.
"Đó không phải là chịu đựng. Đó là học hỏi. Và dù điều
đó khiến ngươi đau lòng, người mẹ loài người, thì điều tốt nhất ngươi có thể
làm là dạy con trở nên mạnh mẽ. Đừng giữ con mãi dưới cánh của mình, đừng lúc
nào cũng dỗ dành. Hãy để con học bay."
Người phụ nữ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nhìn đại bàng
một lúc lâu, rồi mỉm cười chào tạm biệt.
"Cảm ơn người mẹ đại bàng," – cô thì thầm khi bước
đi. "Lời khuyên của ngươi thật quý giá."
Người phụ nữ tiếp tục hành trình của mình, quyết tâm trở
thành người mẹ mà con cô cần: vững vàng, dũng cảm, một người mẹ sẽ dạy con biết
bay.
Nếu bạn muốn con mình bay cao… đừng làm mọi thứ thay con. Đừng
giữ con mãi trong tổ ấm êm.
Đại bàng đẩy con khỏi tổ, để chúng đối mặt với gai góc, vì
chúng biết đó là cách duy nhất để học bay.
Đừng sợ khi thấy con vấp ngã. Bạn, giống như đại bàng, có thể
nâng con dậy – nhưng đừng giữ con dưới cánh mình mãi mãi. Hãy để con đối mặt với
gió. Hãy để con học cách mạnh mẽ.
Tình yêu thật sự không phải là bảo vệ con khỏi mọi điều, mà
là dạy con cách bay – ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc để con té ngã.
Hãy để con tìm đường của mình, ngay cả khi trên hành trình ấy,
con vấp ngã vài lần.
---------------------------------------
Từ trang LIFE Inspiration
Cre: Chau Doan @ FB. Vu Xuan Nam.
No comments:
Post a Comment